Vào lúc đó Moore cũng không muốn học nữa. “Không phải căn nhà của ông Thẩm phán chứ !” bà nói, và mặt bà biến sắc trong khi nói. Phim sex quay len Cậu thấy đấy, tôi cũng từng là sinh viên, vì thế tôi biết mình sẽ nên nói gì.”
Moore mỉm cười và bắt tay với bác sĩ Thornhill. Trong một lát lũ chuột quấy rầy cậu bằng những tiếng sột soạt và chút chít. Cậu cầm một khúc củi từ lò sưởi và nhảy lên. Nó hung hãn nhe hàm răng trắng và ánh mắt dữ tợn sáng lên độc ác trong ánh đèn. “Mình thắc mắc con chuột già đã chạy đi đâư,” cậu nghĩ. “Người ta có thể treo cổ một người bằng sợi dây này,” cậu nghĩ. “Tôi sẵn sàng cho cậu sử dụng nó miễn phí,” ông nói, “chỉ để có người sống trong đó sau bao nhiêu năm nay. “Bà thật tốt làm sao khi mãi lo lắng cho tôi, thưa bà Wood !” cậu nói. Nhưng dù sao thì tối nay tôi cũng cố lắng nghe tiếng chuông. Nhưng nó lại hoàn toàn làm vừa lòng Moore. Chính là nó ! Tiếng động của lũ chuột đã dừng lại. “Tôi chắc là mình sẽ không dùng đến nó !” cậu nói, rồi về nhà dùng bữa tối. Moore không thể thấy con chuột đã chạy đi đâu. Sau đó cậu tìm kiếm trên bảng thời gian biểu ở trạm xe lửa một thành phố mà mình chưa hề biết. Ông Carnford, ngài luật sư, rất sẵn lòng cho cậu thuê ngôi nhà. Sau đó mặt cậu trở nên trắng bệch. Trước khi đi, bà quay lại Moore và nói, “Tôi hi vọng cậu sẽ không sao. Sau bữa điểm tâm cậu lấy một quyển sách để vào túi và đi tản bộ. Nó chạy lên sợi dây nhanh như chớp, trong khi cái đèn lung lay dưới cú nhảy liều lĩnh của nó. “Tại sao… Có thể là một con quỹ.” Moore cười. Nó tĩnh mịch hơn nhiều – nó đã bị bỏ hoang và rất vắng vẻ. Cậu thêm củi vào lò sưởi và bắt đầu học.
