Bú cu cho thầy giáo mong được làm lễ tốt nghiệp

Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang lên đều đặn, như nhịp đếm ngược đến một cuộc đối chất không thể tránh khỏi. Nam đứng trong hẻm, nhìn mảnh USB vỡ dưới chân, cười lạnh: “Rượu mời không muốn, muốn rượu phạt hả con đĩ ” Anh ta búng tàn thuốc, ánh mắt sắc như dao cắt qua bóng tối, “Hoàng, mày bảo vệ được bao lâu?” Bóng tối lên ngôi, che phủ sự thật chưa phơi bày hoàn toàn. Gió lạnh thổi qua hẻm, mang theo câu hỏi treo lơ lửng: Lằn ranh của Thư đã vỡ một nửa, liệu cô sẽ đứng vững hay gục ngã khi Nam quay lại với chiêu trò mới ở giai đoạn sau? Tối đến, con hẻm tối gần nhà chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh đèn đường lập lòe chiếu lên vỉa hè loang lỗ vết mưa cũ. Thư ngồi trên sofa, mắt đỏ hoe, tay ôm gối, cố giữ bình tĩnh nhưng lòng như cơn bão không ngừng gào thét. Thư ngồi một bên bàn, tay siết chặt mép áo sơ mi dài tay đã sờn, mắt thâm quầng sau đêm dài trằn trọc. Hoàng và Thư ôm nhau trong nhà, ánh đèn vàng cam mờ nhạt, nhưng khoảng cách vô hình giữa họ lớn dần. Anh đặt điện thoại xuống trước mặt, giọng trầm như gió lạnh thổi qua: “Vợ, anh biết em giấu anh chuyện gì đó, hôm nay em phải nói thật, anh không muốn đoán nữa.”
Thư run, tay siết chặt mép bàn đến trắng khớp, “Dạ, anh, em…” nhưng lời mắc nghẹn trong cổ, không thốt nổi.